Trang chủ Review Truyện Review Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Review Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Tác giả: Cố Liễu Chi
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, hài hước, HE
Edit: Thuỳ Lam
Tình trạng: Hoàn
Review bởi: Moe – Phường Hoan Ca
Poster: Hoa Hoa @HC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/

______
Mặt trời mọc rồi lặn, vật sinh rồi vật diệt đều không liên quan đến nàng. Núi sông rộng lớn, đất trời bao la nhưng trong mắt nàng chỉ có y.
Nguyên Tứ Nhàn – Hòn ngọc quý trên tay Điền Nam Vương, nàng là mỹ nhân xinh đẹp hiếm có, mắt ngọc mày ngài, lông mày lá liễu, nàng đẹp đến mức người ta cảm thấy ngôn từ thiếu thốn, không biết dùng từ gì để hình dung.

Dù có vẻ bề ngoài như tiên tử, nhưng tính cách nàng lại trái ngược hoàn toàn. Nàng thông minh có thông minh, mạnh mẽ có mạnh mẽ, nàng biết nhu biết cương, nàng có đủ đặc trưng của con nhà tướng. Tuy nhiên khắp thành Trường An, nếu nói nàng mặt dày số hai thì không ai dám nhận là số một. Nàng đã nhắm trúng ai thì phải cho người người đều biết, nhà nhà đều hay, một ngày chưa truyền khắp thành Trường An là chưa được.

“… Đúng đúng đúng, ta đang đưa Lục thị lang triều chúng ta hồi phủ! Cái gì? Gió lớn quá nên ngài nghe không rõ hả? Ồ, TA NÓI LÀ TA ĐANG ĐƯA LỤC – THỊ – LANG TRIỀU TA… HỒI PHỦ!”
Lục Thời Khanh – Sủng thần của thánh nhân, chàng học rộng tài cao, đẹp trai phong độ, vai rộng eo hẹp, dáng người cao to… Nhưng chàng lại nổi danh khắp thành Trường An là mặt thối hơn cả đế giày, đã thế còn mắc bệnh sạch sẽ, cộng thêm chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy cái gì không đối xứng, không chỉnh tề là toàn thân khó chịu.
Chàng đeo ngọc bội cũng phải đeo hai bên, quan viên đứng không thẳng hàng là cả người chàng không thoải mái, kệ để đồ cổ trong nhà cũng trống không vì mấy thứ đồ cổ ấy không có đôi có cặp. Đến nỗi lý do từ chối tình cảm của công chúa Thiều Hoà cũng vì dưới mắt trái công chúa có một nốt ruồi duyên, nhưng dưới mắt phải lại không có nên chàng nhìn mà toàn thân khó chịu, không thể nhìn nổi thêm một lần nào nữa.

Ngoài ra chàng còn có một điểm yếu đó là vô cùng sợ CHÓ. Mỗi lần thấy chó là mặt mày chàng tái mét, toàn thân nổi da gà da vịt, mồ hôi vã ra như tắm, chân nặng như đeo chì…
Hai người bọn họ, hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, người trời Nam, người đất Bắc, vậy tại sao họ lại gắn liền với nhau? Liệu đây có phải là duyên phận hay không?
Nguyên Tứ Nhàn nằm mơ thấy mình bị hoàng đế ban chết, đã thế còn biến thành cục đá dưới chân cầu. Nàng sợ quá nên quyết tâm tìm chỗ dựa, mà chỗ dựa vững chắc nhất chẳng ai khác ngoài “sủng thần của thánh nhân” Lục Thời Khanh.

Thế là câu chuyện theo đuổi phu quân đến nỗi gà bay chó sủa của Nguyên Tứ Nhàn bắt đầu từ đó. Nàng tận dụng sở trường mặt dày hơn cả tường thành của mình ở mọi lúc mọi nơi, nàng không chỉ tặng quà, đưa nước, mà còn ôm cây đợi thỏ, giả vờ tình cờ “đụng mặt” ai kia.

Nhưng ai kia mỗi lần thấy nàng đều như dẫm phải cục phân chó! Bởi vì sao? Bởi vì Nguyên Tứ Nhàn chính là khắc tinh của đời chàng. Kiếp trước thì chàng vì nàng mà mất sớm, còn kiếp này thì chàng lại vì nàng mà lãnh trọn một đao.

Mỗi lần gặp nàng, chàng không bị chó trêu thì cũng bị người chọc, chàng không bị rơi xuống hồ thì tay cũng bị người ta đánh cho trầy da tróc vảy. Vậy mà từ “ngày ngày chán ghét”, chả biết từ bao giờ biến thành “ngày ngày bị vả mặt”, thậm chí chàng còn đi ghen với chính mình khi ở một thân phận khác.
Trời cho chàng quẻ hung, nhưng chàng vẫn muốn nghịch trời đòi cưới nàng.

Đúng là mới đầu Nguyên Tứ Nhàn theo đuổi Lục Thời Khanh để tìm chỗ dựa, nhưng càng tiếp xúc với chàng, nàng càng bị cuốn hút bởi nghĩa cử cao đẹp, tấm lòng hết mình vì bách tính Đại Chu. Chàng không quan tâm ai là hoàng đế, không quan tâm quyền cao chức trọng, thứ chàng làm và điều chàng mong muốn chỉ đơn giản là quốc thái dân an. Chỉ thế thôi đã khiến nàng tin tưởng chàng là người đáng giá để phó thác cả đời.

Ngoài câu chuyện về Nguyên tiểu nương tử thông minh xinh đẹp từng bước chinh phục nam nhi độc thân đệ nhất thành Trường An, bộ truyện còn có cả yếu tố tranh quyền đoạt vị để tăng thêm phần gay cấn. Mỗi một nhân vật, dù chính hay phụ, thì họ đều có một nét hấp dẫn riêng.

Có lẽ nhân vật khiến mình thương cảm nhất chính là công chúa Thiều Hoà. Cả hai kiếp nàng ấy đều yêu duy nhất Lục Thời Khanh, nhưng tiếc thay hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Dù nàng ấy cũng cố gắng thay đổi số phận, thậm chí là giúp đỡ tình địch chỉ vì bảo vệ người mình yêu, vậy mà kiếp này nàng ấy vẫn chẳng thể gả cho chàng.

“Đối với ta không gả cho chàng thì gả cho ai cũng như nhau. “Số mệnh” mà ta nói không phải là ta buộc phải gả cho Tế Cư, mà là chung quy ta không thể gả cho chàng.”
Truyện “Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông” mang màu sắc tươi sáng, lối hành văn dí dỏm, câu từ của editor vừa mượt mà lại đậm chất thơ.

Tuy về cuối tác giả viết hơi vội, nhiều tình tiết chưa được làm rõ nhưng điều khiến mình thích ở truyện là dù họ mơ về kiếp trước hay là được sống lại thì tất cả mọi sự việc, sự vật đều không được biết rõ ràng, họ phải tự tìm hiểu, tự đưa ra phán đoán và lựa chọn của riêng mình.

Đây là một bộ truyện cổ đại rất đáng đọc, không chỉ vì tính giải trí mà còn vì tính sâu sắc và nhân văn. Hy vọng mọi người cũng có những phút giây vui vẻ thoải mái giống mình khi đọc truyện.

0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các ý kiến