Trang chủ Review Truyện Review Nam Thành Có Mưa

Review Nam Thành Có Mưa

Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp
Thể loại: Hiện đại, ngược, BE
Tình trạng: Hoàn edit
Dịch: Mốc
Review bởi: Mộc
Poster: Short

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/nam-thanh-co-mua/

“Ai biết được tình yêu là gì?
Chỉ gặp nhau trong phút chốc ngắn ngủi nhưng chẳng thể nào quên
Dùng hết thời gian cả một đời
Mà cũng không học được cách quên đi…”
(Lời bài hát “Nếu như tình yêu do trời định”)
Lần đầu tiên Diệp Gia Thụ gặp Tống Uyển, anh đã cảm thấy người con gái này đang không hề sống. Cô khi ấy tựa như con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng son, vật vờ sống không nghĩ đến ngày mai. Tống Uyển đi theo người đàn ông Đường Kiển Khiêm 8 năm không danh không phận, như vật cưng mà ông ta nuôi, khi chủ nhân vui vẻ thì được thưởng một nắm gạo một ít nước, khi nổi giận thì gạo nước cũng không còn, thậm chí bị bẻ gãy cả đôi cánh. Cuộc đời cô cứ ngỡ như địa ngục không bao giờ kết thúc, vậy mà nó đã thay đổi từ ngày cô gặp Diệp Gia Thụ.
Diệp Gia Thụ là ánh sáng, là sức trẻ, là tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống cuộc đời tăm tối của Tống Uyển. Nhờ có anh, cô mới biết thế nào là niềm vui, thế nào là được sống. Anh dang tay với cô lúc cô bị người đàn ông kia ruồng rẫy, cũng chính anh là người bất chấp tất cả để cứu cô thoát khỏi Đường Kiển Khiêm. Hai tháng sống cùng anh ở một nơi xa lạ, không cần quan tâm đến thế gian, thoát khỏi bóng ma đã dày vò cô hơn 8 năm. Đó là hai tháng hạnh phúc nhất cuộc đời cô. Cô được sống như một người con gái bình thường, thân thiết với bác hàng xóm xa lạ, ngày ngày ở nhà đợi người yêu lao động trở về. Cô bắt đầu vạch ra tương lai, mơ về những tháng ngày hạnh phúc. Vậy mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, bóng ma của người đàn ông Đường Kiển Khiêm lại ập đến, kéo cô trở lại địa ngục tối tăm.
“Thanh xuân của bạn là con ngựa chạy trong tòa thành bỏ hoang
Bạn nói bạn cần bầu trời
Bạn cần, cỏ xanh màu mỡ
Bạn còn cần gió lộng và tự do
Nhưng bạn chỉ là một con ngựa gầy nhom
Chạy qua màn đêm, chạy qua ban ngày
Chạy qua ông già nhặt rác
Và dưới khung cửa sổ của cô gái kia…”
Vì anh chỉ là con ngựa gầy nhom, nên chẳng thể cứu cô thoát khỏi địa ngục. Cuối cùng, Diệp Gia Thụ chấp nhận hy sinh, để tìm lại chút tự do cuối cùng cho người con gái mà anh yêu. Chỉ tiếc rằng cô gái ấy đến cuối cùng vẫn chẳng thể hạnh phúc, chẳng thể tự do. Cô đã chọn giải thoát bản thân khỏi giam cầm, xiềng xích, để bay lượn trên bầu trời, về với người cô yêu.
Khi đọc câu chuyện này, mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một bộ truyện rất rất buồn, rất cẩu huyết, rất bi thương. Nhưng khi đọc xong, “Nam thành có mưa” lại không hề đem đến cho mình cảm giác đó. Ít nhất đối với mình, dù đây là một câu chuyện buồn nhưng cái kết của nó cũng đã khiến mình hài lòng. Dù còn rất nhiều tiếc nuối, dù mình đã từng ước rằng giá như Diệp Gia Thụ có thể cố gắng thêm một chút nữa, cố gắng đến phút cuối cùng, nhưng mình tin, họ đã được trở về bên nhau trong một cuộc đời khác. Một cuộc đời của tự do, cuộc đời của yêu thương, của hạnh phúc dưới cơn mưa ở Nam Thành.

0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các ý kiến